Pair of Vintage Old School Fru

Chương IX: Kẻ thù trở
về.
Tôi đến công ti với tâm
trạng vui vẻ và sáng
khoải. Tại dư âm của
ngày hôm qua vẫn còn
tràn ngập trong lòng tôi.
Bước vào phòng làm việc
của mình, tôi buột miệng
hát vu vơ mấy câu hát
mà giờ nghĩ lạ, có nghĩ
nát óc tôi cũng chẳng
thể nhớ nổi chúng là gì,
vì lúc đó, hình như tôi
hát bịa lời thì phải. Bởi
có bao giờ
tôi hát hò gì đâu, đi
nhậu nhẹt, quán bar, hay
karaoke cũng nhiều
nhưng có bao giờ tôi
cầm míc hát lấy một bài,
toàn uống rượu, cổ vũ
nhân viên mình thôi. Và
đặc biệt tôi hát rất tệ.
Có lẽ đó mới là lí do
chính.
Tôi giật mình bởi tiếng
cười khục khặc đằng sau.
Là cậu Đức. Tự dưng tôi
thấy hơi đỏ mặt. Thể nào
cậu ta cũng mở lời trêu
tôi cho mà xem.
- Sếp... hôm... nay sao...
yêu đời thế? - Cậu ta nói
mà ngắt quãng liên tục
chỉ vì vẫn chưa thể nhịn
được cười. Tôi nghiêm
giọng.
- Cậu đừng có mà buôn
cho ai đó nghe. Ai mà
biết chuyện này là tôi xử
cậu đó.
Tưởng làm căng thì cậu
ta sợ, ai dè cậu ta buông
một câu mà tôi gần chết
đứng.
- Chuyện sếp có bạn gái
cả công ty biết còn chả
sao, huống chi chuyện
sếp hát dở cỏn con này,
chưa kể mới sáng sớm
đã ca dao vọng cổ rồi.
Sếp nhỉ?
- Cậu! Cái gì mà cả công
ty biết hả? - Tôi cố tỏ ra
thật nghiêm nghị.
- Sếp bớt nóng, thực ra
em cũng chỉ nhỡ miệng
nói với bà Hường béo, ai
ngờ, gặp đúng điểm
mạnh của bà ấy, thế là
bà ấy vặn hết công suất
lan tin cho cả tổng công
ty. Hì... cũng may là
chẳng ai tin.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Phải rồi, ai mà tin đc
Lâm - công việc như tôi
mà lại có bạn gái chứ, dù
bề ngoài tôi cực ổn và
cũng là một đích ngắm
lớn của khối nàng. Tôi ko
phải tự khen đâu đó. Mọi
người nói với tôi thế mà.
- Sếp, thế nào rồi ạ?
- Thế nào là thế nào?
- Thì cô Thanh Trúc của
sếp ý. - Thanh Trúc gì
của tôi chứ? Nghe cậu ta
nói mà cứ như tôi có đc
người ta rồi ko bằng.
- Cũng chưa tiến triển gì
nhiều lắm. - Tôi
vẫn cố giấu.
- Sếp ko phải giấu em.
Vừa đến đã thấy sếp mặt
mày rạng rỡ thế. Em cá
là sếp và cô Thanh Trúc
đấy hôm qua khá là thân
mật đúng ko? Hoặc ít ra
sếp cũng đc gặp gỡ nc
nhiều với cô ấy. - Cái
thằng này. Cứ như là cái
gì nó cũng biết ý. Nó
đúng là cái thằng dày
dặn tình trường. Tôi khẽ
gật đầu cười. - Em biết
mà.
- Nhưng tôi và cô ấy vẫn
chưa thân thiết lắm.
- Thì rồi sẽ thân thiết
chứ sao!
Và tôi lại trở thành một
tín đồ trung thành của
nghệ thuật cua gái -
Thành Đức. Bước 1: gửi
thông điệp yêu thương.
Thế là ngay lập tức, hoa
hồng đính kèm thiệp
"chúc ngày mới" được
gửi đến người đẹp Thanh
Trúc. Nhưng hơi kém
may mắn, tôi chỉ nhận lại
đc vẻn vẹn một tin nhắn:
"Cám ơn anh". Và mới
chỉ gửi hoa có được 3
ngày thì tôi đã nhận
được sự đáp trả gửi đến
thẳng công ty thay vì
giống tôi gửi đến tận
nhà. Cũng là một bó hoa
nhé, tôi sung sướng
nhưng niềm vui chưa đc
mấy phút đã bị dập tắt
ko thương tiếc. Bởi ngựời
gửi hoa chẳng phải là
Thanh Trúc mà là nhỏ
Thanh Mai đáng ghét.
Tấm thiệp nó đính kèm
vỏn vẹn mấy dòng chữ:
"Chú định làm rác nhà
cháu đến bao giờ? Chị
cháu ko thích hoa hồng.
Bị dị ứng đó!"
Bước 1 thất bại, tôi
chuyển sang bước 2: Tin
nhắn ngày mới. Mỗi sáng
thức dậy, công việc đầu
tiên của tôi trước khi
xuống giường là vớ lấy
cái điện thoại và hì hục
với những mẩu tin nhắn
mà cả đêm, trong mơ
cũng lẩm nhẩm, cố nghĩ
nát óc để có đc một tin
nhắn thật hay cho ngày
mai. Khá khẩm hơn lần
trước, tôi nhận đc một
cái mặt cười "^^".
Nhưng cũng chỉ đc có 2,
3 hôm tôi
lại nhận đc một cái tin
nhắn từ một số máy lạ.
"Chú định làm cái đồng
hồ phá đám giấc ngủ của
hai chị em cháu đến bao
gìơ thế?" Tôi đến khóc
cũng ko khóc nổi. Con
bé - kẻ thù của tôi, nó
đã trở về rồi!